Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán...
Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng.
Ngày yêu nhau thì còn đỡ, chứ từ khi làm vợ anh tôi cảm thấy cái bệnh keo kiệt của anh ngày càng nặng. Làm ra tiền nhưng lúc nào cũng bo bo không dám tiêu gì.
Chúng tôi cưới nhau năm 2009, ngày mới cưới, chưa có con cái, thu nhập của anh 5 triệu/ tháng còn tôi được 3 triệu, hàng tháng anh không đưa tiền cho tôi mà chỉ nhận đóng tiền thuê nhà 1 triệu/ 1 tháng, còn tiền lương của tôi là để chi tiêu ăn uống hàng ngày, đóng tiền điện, nước. Tháng nào chi tiêu không đủ là anh cũng lại chỉ trích tôi.
Số tiền lương còn lại của mình, anh cứ để trong tài khoản không rút về vì sợ tôi tiêu mất, cũng không dám cho tôi sờ vào thẻ ATM. Tôi hỏi có bao nhiêu tiền anh cũng không nói.
Vợ chồng tôi chậm có con, cưới nhau năm 2009 mà mãi đến năm 2012 mới mang bầu. Đang tưởng không sinh được con, nên lúc có bầu tôi vừa mừng, vừa lo, bảo chồng phải thường xuyên đi khám thai để theo dõi sức khỏe, nhưng chồng tôi không cho đi khám nhiều vì sợ tốn tiền. Anh nói, tháng chỉ đi khám một lần là được, không cần đi nhiều, tốn tiền và mất thời gian.
Có lần đi khám thai bác sĩ yêu cầu phải mua thuốc uống, vì thai của tôi có dấu hiệu dọa sẩy nhưng chồng tôi cũng không cho mua, anh nói đàn bà ai chẳng phải chửa đẻ, việc gì phải dùng thuốc cho tốn kém.
Tôi thấy vô lý nên nhất quyết mua thuốc theo chỉ dẫn của bác sĩ, thế là anh vùng vằng mắng tôi dọc đường từ chỗ khám cho đến về nhà, tôi vừa đi đường vừa khóc, vì thương con, vì trách chồng vô tâm.
Đẻ con ra, nghỉ đẻ tôi không làm ra tiền, chồng tôi cũng suốt ngày đay nghiến, rồi hô hào tôi phải tiết kiệm. Mua mớ rau về nấu ăn không hết chồng tôi cũng mắng tôi không biết cách chi tiêu, không tiết kiệm để mua về đổ đi, trong khi mớ rau có vài nghìn bạc chứ có đắt đỏ gì đâu.
Bây giờ con còn nhỏ, kinh tế vẫn phải phụ thuộc vào chồng nên tôi cố nhẫn nhịn, đợi vào năm nữa con lớn, tôi chủ động được về kinh tế chắc tôi cũng không nhịn nổi, nếu cần thiết tôi sẵn sàng ly dị, chứ sống mà suốt ngày so đo tính toán như vậy thì vô cùng mệt mỏi.
Lê Hằng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét